Bố cứ ấp ủ việc xây dựng trang web này mãi; vậy mà cho đến tận hôm nay, Bố mới có thể biến nó thành hiện thực.
Lá Mít – là món quà đầu tiên Con gái nhỏ tặng Bố.
Không, không phải:
Món quà đầu tiên Con gái nhỏ tặng Bố – món quà lớn nhất, kỳ diệu nhất – đó là sự xuất hiện của Con – trong cuộc đời này.
Và từ đó, mỗi ngày trong cuộc sống của Bố đều trở thành một món quà của yêu thương.
Yêu Con gái của Bố, vô vàn.
***
Con gái đến với Bố Mẹ vào một ngày hè, sau hơn 9 tháng mong chờ của cả Gia đình chúng ta. Thời gian Mẹ mang thai Con, Bố phải đi học xa, chỉ có thể về vào những ngày cuối tuần. Nghĩ về những ngày tháng ấy, Bố thực sự luôn cảm ơn Mẹ đã chăm sóc tốt cho Con, để hôm nay Bố được ôm Con gái yêu thương trong vòng tay mình. Thật may mắn, những tháng cuối thai kì, bố đã kịp hoàn thành chương trình học để về bên Mẹ và Con.
Mỗi ngày, được cảm nhận Con yêu đang lớn dần là niềm hạnh phúc vô bờ của Bố Mẹ. Khi ấy, Bố Mẹ còn chưa nghĩ ra tên cho Con, nên chỉ gọi là Bé bé.
Và rồi, thấm thoắt đến ngày Bé bé chào đời.
Những ngày ấy, Mẹ đã ra Hà Nội ở để chuẩn bị sinh Con, còn Bố đi về giữa Hà Nội và Thanh Hóa. Bố vẫn nhớ hôm ấy là chiều Chủ nhật, sau mấy ngày Bố ra Hà Nội để chờ thì Con vẫn chưa muốn rời bụng Mẹ, nên Bố lại quay về Thanh Hóa để hôm sau đi làm. Vậy mà, vừa về đến nhà được tầm 2 tiếng thì nhận được điện thoại của Mẹ báo là có dấu hiệu chuyển dạ. Thế là Bố và cả Ông nội lại vội vàng sắp xếp đồ đạc lên xe quay ngược ra Hà Nội ngay trong đêm.
Khi Bố ra đến nơi thì Mẹ đã vào viện. Theo quy định của bệnh viện thì chỉ có một người được vào cùng mẹ trong suốt thời gian từ khi chuyển dạ đến khi con ra đời, nên dù Bà nội và Bà ngoại là những người có nhiều kinh nghiệm hơn, Bố đã quyết định từ trước: Bố sẽ là người ở bên hai Mẹ Con trong hành trình trọng đại này; đó là trách nhiệm và hạnh phúc của Bố, và Bố không nhường nó cho bất kì ai khác.
Vậy là suốt cả đêm đó, Bố ở bên Mẹ. Không cách nào đau cùng hay san sẻ bớt, Bố chỉ biết trở thành một điểm tựa cho Mẹ trong những cơn đau quặn. Hình ảnh bàn tay Mẹ siết chặt cánh tay Bố, những giọt mồ hồi túa ra trên trán và bờ môi mím chặt để không bật thành tiếng sẽ là những điều Bố sẽ không bao giờ quên, và Bố mong Con gái của Bố sau này cũng vậy:
– Mẹ thực sự đã phải vượt qua nhiều khổ cực và đau đớn để đưa Con đến cuộc đời này.
Những giờ sau đó trong phòng chờ sinh là quãng thời gian hồi hộp mong ngóng. Giữa những cơn co, Mẹ tranh thủ chợp mắt một chút để giữ sức theo lời dặn của bác sĩ, Bố dường như cũng đã thiếp đi đôi lần.
Rồi giây phút ấy cũng đến, Con gái của bố đã sẵn sàng đến với cuộc đời!
Dưới sự hướng dẫn của các bác sĩ, Mẹ tập trung hít thở thật sâu và rặn để tạo lực đẩy mạnh nhất hỗ trợ Con yêu chào đời. Bố thì chỉ có thể ở bên, liên tục động viên và nhắc Mẹ cách lấy hơi đã theo những khóa học tiền sản mà Bố Mẹ cùng tham gia trước đó. Và rồi, sau những giây phút cố gắng tột bậc của Mẹ và sự hỗ trợ tận tình của các bác sĩ, Bố vỡ òa trong vui sướng khi nghe tiếng khóc chào đời của Con gái yêu!
Con gái có giận không, khi vào lúc ấy – người mà Bố quay sang ôm đầu tiên không phải là Con – mà là Mẹ?
Mẹ của Con, Vợ của Bố – thực sự đã phải vượt qua nhiều khổ cực và đau đớn để đưa Con đến cuộc đời này; để Bố – được trở thành Bố – của Con.
Bố biết ơn Mẹ bằng cả tấm lòng, và sự yêu thương trong cả cuộc đời.
Sau đó, Bố được các bác sĩ đưa cho một chiếc kéo để cắt cuống rốn cho Con gái! Thực sự, dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước, Bố vẫn không tránh khỏi cảm thấy run rẩy khi cầm chiếc kéo trên tay… Một sinh linh nhỏ bé, non nớt vừa chào đời, và sinh linh ấy là Con gái yêu thương của Bố! Khi Bố cắt cuống rốn – thứ kết nối giữa cơ thể Mẹ và Con trong suốt thai kì – Con gái của Bố sẽ thực sự trở thành một cá thể hoàn toàn độc lập trong cuộc sống này!
Nghĩ như vậy, Bố gần như cảm thấy có lỗi, khi là người sẽ cắt đứt sợi dây kỳ diệu ấy, để con phải đơn lẻ bước vào cuộc đời.
Nhưng rồi, Bố lại nghĩ, rằng Con gái của Bố có quyền có cuộc sống của riêng mình; và rằng, sợi dây rốn được cắt rời không phải sự kết thúc, mà là sự bắt đầu cho một kết nối vô hình, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều và sẽ là vĩnh cửu, đó là Tình Yêu thương của Bố Mẹ, của Đại gia đình chúng ta và những người khác nữa mà Con sẽ gặp trong cuộc đời mình.
Và Bố đã có đủ can đảm, để bấm chiếc kéo trên tay:
– Chào Con gái của Bố; Con sẽ trọn đời sống giữa Yêu thương.
***
Giây phút được đón Con từ tay các bác sĩ, và ôm Con vào lòng: Bố trở thành Bố – và là người hạnh phúc nhất thế gian.
***
Lá Mít không phải món quà đầu tiên Con gái nhỏ tặng Bố, nhưng nó là món quà đầu tiên Con gái tự mình tặng Bố.
Đó là một ngày mà đến giờ Bố không còn nhớ chính xác ngày tháng nữa – nhưng có lẽ điều ấy không quá quan trọng, vì điều làm nên ý nghĩa của mỗi ngày – chắc hẳn không phải những con số được in trên lịch.
Ngày hôm ấy, Bố đi làm về; Con gái cầm trên tay một chiếc lá mít, đưa cho Bố và bập bẹ nói:
– Cho Bố.
Chỉ đơn giản vậy thôi, và điều ấy có ý nghĩa với Bố – bằng cả thế giới.
Bố gọi chiếc lá ấy – là Lá Mít của Yêu thương.
***
Và cũng từ đó, ý tưởng về trang web này được nhen nhóm; và cho đến ngày hôm nay, Bố cuối cùng đã có thể biến nó thành hiện thực:
Lamyt.vn – Lá Mít của Yêu thương
Không phải một người am hiểu công nghệ và không biết lập trình, nên việc xây dựng một trang web thực sự không phải là việc dễ dàng với Bố. Nhưng rồi, Bố đã làm được; như Bố đã tự hứa với mình một điều vào giây phút đầu tiên ôm Con trong tay ấy – rằng Bố nhất định làm được:
– Bố sẽ làm tất cả, để cả cuộc đời Con được yên vui.
Yêu Con, bằng cả cuộc đời – và hơn thế nữa.
***
Bài viết này là bài viết đầu tiên, và tiêu đề của nó cũng là nội dung xuyên suốt của cả trang web: Lamyt.vn – là trang web của Yêu thương.
– Như chiếc Lá mít bàn tay Con gái nhỏ đưa tặng Bố; đây sẽ là nơi Yêu thương được ươm mầm, nuôi dưỡng, lan tỏa, và lưu giữ.
Cho Con, cho Bố Mẹ, cho cả Gia đình, Đại Gia đình chúng ta; và đến tất cả mọi người.
– Để mỗi ngày – đều trở thành món quà Yêu thương./.
Lamyt.vn